感 gǎn 怀 huái 其 qí 二 èr - - 孟 mèng 郊 jiāo
秋 qiū 气 qì 悲 bēi 万 wàn 物 wù , , 惊 jīng 风 fēng 振 zhèn 长 zhǎng 道 dào 。 。
登 dēng 高 gāo 有 yǒu 所 suǒ 思 sī , , 寒 hán 雨 yǔ 伤 shāng 百 bǎi 草 cǎo 。 。
平 píng 生 shēng 有 yǒu 亲 qīn 爱 ài , , 零 líng 落 luò 不 bù 相 xiāng 保 bǎo 。 。
五 wǔ 情 qíng 今 jīn 已 yǐ 伤 shāng , , 安 ān 得 dé 自 zì 能 néng 老 lǎo 。 。
感怀其二。唐代。孟郊。秋气悲万物,惊风振长道。 登高有所思,寒雨伤百草。 平生有亲爱,零落不相保。 五情今已伤,安得自能老。