示 shì 纯 chún 禅 chán 者 zhě - - 释 shì 怀 huái 深 shēn
故 gù 园 yuán 我 wǒ 别 bié 已 yǐ 多 duō 时 shí , , 见 jiàn 子 zi 犹 yóu 能 néng 略 lüè 展 zhǎn 眉 méi 。 。
乡 xiāng 语 yǔ 每 měi 闻 wén 聊 liáo 发 fā 笑 xiào , , 客 kè 情 qíng 无 wú 复 fù 更 gēng 生 shēng 悲 bēi 。 。
寻 xún 师 shī 慎 shèn 勿 wù 贪 tān 眠 mián 食 shí , , 立 lì 雪 xuě 终 zhōng 教 jiào 彻 chè 髓 suǐ 皮 pí 。 。
毕 bì 竟 jìng 禅 chán 家 jiā 外 wài 文 wén 字 zì , , 之 zhī 乎 hū 者 zhě 也 yě 不 bù 须 xū 知 zhī 。 。
示纯禅者。宋代。释怀深。故园我别已多时,见子犹能略展眉。 乡语每闻聊发笑,客情无复更生悲。 寻师慎勿贪眠食,立雪终教彻髓皮。 毕竟禅家外文字,之乎者也不须知。