升 shēng 堂 táng 颂 sòng 古 gǔ 五 wǔ 十 shí 二 èr 首 shǒu 其 qí 十 shí 九 jiǔ - - 释 shì 怀 huái 深 shēn
暖 nuǎn 日 rì 晒 shài 开 kāi 地 dì 面 miàn 冻 dòng , , 春 chūn 风 fēng 吹 chuī 拆 chāi 岭 lǐng 头 tóu 梅 méi 。 。
他 tā 知 zhī 物 wù 物 wù 无 wú 遮 zhē 障 zhàng , , 自 zì 是 shì 时 shí 人 rén 眼 yǎn 不 bù 开 kāi 。 。
升堂颂古五十二首 其十九。宋代。释怀深。暖日晒开地面冻,春风吹拆岭头梅。 他知物物无遮障,自是时人眼不开。