次 cì 韵 yùn 卿 qīng 山 shān 主 zhǔ 解 jiě 嘲 cháo - - 饶 ráo 节 jié
道 dào 人 rén 竹 zhú 瘦 shòu 松 sōng 柏 bǎi 刚 gāng , , 饱 bǎo 更 gèng 风 fēng 雨 yǔ 惯 guàn 雪 xuě 霜 shuāng 。 。
堂 táng 堂 táng 自 zì 住 zhù 一 yī 法 fǎ 界 jiè , , 岂 qǐ 与 yǔ 萧 xiāo 艾 ài 相 xiāng 短 duǎn 长 cháng 。 。
利 lì 刀 dāo 割 gē 水 shuǐ 风 fēng 吹 chuī 光 guāng , , 以 yǐ 空 kōng 坏 huài 空 kōng 竟 jìng 谁 shuí 伤 shāng 。 。
君 jūn 不 bú 见 jiàn 湖 hú 边 biān 飞 fēi 来 lái 两 liǎng 白 bái 鹭 lù , , 终 zhōng 朝 cháo 容 róng 与 yǔ 水 shuǐ 云 yún 乡 xiāng 。 。
次韵卿山主解嘲。宋代。饶节。道人竹瘦松柏刚,饱更风雨惯雪霜。 堂堂自住一法界,岂与萧艾相短长。 利刀割水风吹光,以空坏空竟谁伤。 君不见湖边飞来两白鹭,终朝容与水云乡。