还 hái 至 zhì 吴 wú 兴 xīng 春 chūn 事 shì 已 yǐ 过 guò 绿 lǜ 阴 yīn 森 sēn 然 rán 小 xiǎo 圃 pǔ 可 kě 爱 ài 摘 zhāi 青 qīng 梅 méi 尝 cháng 煮 zhǔ 酒 jiǔ 一 yī 首 shǒu - - 庞 páng 谦 qiān 孺 rú
为 wèi 客 kè 清 qīng 霜 shuāng 重 zhòng , , 归 guī 来 lái 夏 xià 木 mù 苍 cāng 。 。
鸡 jī 鹅 é 惊 jīng 甚 shén 大 dà , , 童 tóng 稚 zhì 觉 jué 微 wēi 长 zhǎng 。 。
花 huā 絮 xù 今 jīn 无 wú 迹 jī , , 园 yuán 林 lín 未 wèi 肯 kěn 荒 huāng 。 。
青 qīng 梅 méi 应 yīng 可 kě 摘 zhāi , , 腊 là 酒 jiǔ 要 yào 开 kāi 尝 cháng 。 。
还至吴兴春事已过绿阴森然小圃可爱摘青梅尝煮酒一首。宋代。庞谦孺。为客清霜重,归来夏木苍。 鸡鹅惊甚大,童稚觉微长。 花絮今无迹,园林未肯荒。 青梅应可摘,腊酒要开尝。