留 liú 真 zhēn 人 rén 东 dōng 山 shān 还 hái 诗 shī - - 沈 shěn 约 yuē
连 lián 峰 fēng 竟 jìng 无 wú 已 yǐ , , 积 jī 翠 cuì 远 yuǎn 微 wēi 微 wēi 。 。
寥 liáo 戾 lì 野 yě 风 fēng 急 jí , , 芸 yún 黄 huáng 秋 qiū 草 cǎo 腓 féi 。 。
我 wǒ 来 lái 岁 suì 云 yún 暮 mù , , 于 yú 此 cǐ 怅 chàng 怀 huái 归 guī 。 。
霜 shuāng 雪 xuě 方 fāng 共 gòng 下 xià , , 宁 níng 止 zhǐ 露 lù 沾 zhān 衣 yī 。 。
待 dài 余 yú 两 liǎng 岐 qí 秀 xiù , , 去 qù 去 qù 掩 yǎn 柴 chái 扉 fēi 。 。
留 真人东山还诗。南北朝。沈约。连峰竟无已,积翠远微微。 寥戾野风急,芸黄秋草腓。 我来岁云暮,于此怅怀归。 霜雪方共下,宁止露沾衣。 待余两岐秀,去去掩柴扉。