奉 fèng 和 hé 对 duì 山 shān 僧 sēng - - 皇 huáng 甫 fǔ 冉 rǎn
吏 lì 散 sàn 重 zhòng 门 mén 掩 yǎn , , 僧 sēng 来 lái 闭 bì 阁 gé 闲 xián 。 。
远 yuǎn 心 xīn 驰 chí 北 běi 阙 quē , , 春 chūn 兴 xīng 寄 jì 东 dōng 山 shān 。 。
草 cǎo 长 cháng 风 fēng 光 guāng 里 lǐ , , 莺 yīng 喧 xuān 静 jìng 默 mò 间 jiān 。 。
芳 fāng 辰 chén 不 bù 可 kě 住 zhù , , 惆 chóu 怅 chàng 暮 mù 禽 qín 还 hái 。 。
奉和对山僧。唐代。皇甫冉。吏散重门掩,僧来闭阁闲。 远心驰北阙,春兴寄东山。 草长风光里,莺喧静默间。 芳辰不可住,惆怅暮禽还。