银 yín 山 shān 寺 sì 和 hé 宗 zōng 禅 chán 师 shī 四 sì 季 jì 诗 shī 春 chūn - - 王 wáng 质 zhì
但 dàn 听 tīng 清 qīng 圆 yuán 不 bù 觉 jué 喧 xuān , , 松 sōng 床 chuáng 纸 zhǐ 帐 zhàng 坦 tǎn 便 pián 便 pián 。 。
草 cǎo 深 shēn 雉 zhì 子 zi 争 zhēng 烘 hōng 日 rì , , 树 shù 暖 nuǎn 蜂 fēng 雏 chú 懒 lǎn 趁 chèn 烟 yān 。 。
无 wú 事 shì 石 shí 头 tou 频 pín 打 dǎ 睡 shuì , , 有 yǒu 时 shí 村 cūn 店 diàn 暂 zàn 逃 táo 禅 chán 。 。
寻 xún 花 huā 问 wèn 柳 liǔ 山 shān 前 qián 后 hòu , , 隐 yǐn 隐 yǐn 钟 zhōng 声 shēng 暮 mù 已 yǐ 传 chuán 。 。
银山寺和宗禅师四季诗 春。宋代。王质。但听清圆不觉喧,松床纸帐坦便便。 草深雉子争烘日,树暖蜂雏懒趁烟。 无事石头频打睡,有时村店暂逃禅。 寻花问柳山前后,隐隐钟声暮已传。