山 shān 友 yǒu 辞 cí 青 qīng 菜 cài 子 zǐ - - 王 wáng 质 zhì
青 qīng 菜 cài 子 zǐ , , 青 qīng 菜 cài 子 zǐ , , 林 lín 静 jìng 山 shān 空 kōng 忽 hū 惊 jīng 耳 ěr 。 。
闇 àn 中 zhōng 娟 juān 妙 miào 度 dù 清 qīng 圆 yuán , , 东 dōng 林 lín 吟 yín 罢 bà 西 xī 林 lín 起 qǐ 。 。
叶 yè 青 qīng 青 qīng , , 菜 cài 青 qīng 青 qīng , , 飞 fēi 到 dào 山 shān 深 shēn 声 shēng 转 zhuǎn 清 qīng 。 。
呜 wū 呼 hū 此 cǐ 友 yǒu 兮 xī 相 xiāng 会 huì 心 xīn , , 萧 xiāo 骚 sāo 野 yě 响 xiǎng 生 shēng 寒 hán 林 lín 。 。
山友辞 青菜子。宋代。王质。青菜子,青菜子,林静山空忽惊耳。 闇中娟妙度清圆,东林吟罢西林起。 叶青青,菜青青,飞到山深声转清。 呜呼此友兮相会心,萧骚野响生寒林。