和 hé 濮 pú 阳 yáng 人 rén 登 dēng 眺 tiào 江 jiāng 亭 tíng 赋 fù 长 zhǎng 韵 yùn - - 崔 cuī 渥 wò
闲 xián 步 bù 江 jiāng 亭 tíng 驻 zhù 客 kè 行 xíng , , 殿 diàn 台 tái 高 gāo 敞 chǎng 杜 dù 鹃 juān 声 shēng 。 。
风 fēng 生 shēng 屈 qū 宋 sòng 魂 hún 应 yīng 散 sàn , , 雨 yǔ 过 guò 黄 huáng 娥 é 恨 hèn 亦 yì 轻 qīng 。 。
春 chūn 笋 sǔn 乱 luàn 穿 chuān 阶 jiē 藓 xiǎn 缺 quē , , 晚 wǎn 霞 xiá 旁 páng 衬 chèn 野 yě 花 huā 明 míng 。 。
翠 cuì 华 huá 不 bù 返 fǎn 蒲 pú 关 guān 去 qù , , 鸳 yuān 鹭 lù 数 shù 行 xíng 松 sōng 韵 yùn 清 qīng 。 。
和濮阳人登眺江亭赋长韵。唐代。崔渥。闲步江亭驻客行,殿台高敞杜鹃声。 风生屈宋魂应散,雨过黄娥恨亦轻。 春笋乱穿阶藓缺,晚霞旁衬野花明。 翠华不返蒲关去,鸳鹭数行松韵清。