听 tīng 隐 yǐn 士 shì 琴 qín - - 黄 huáng 裳 cháng
心 xīn 手 shǒu 相 xiàng 忘 wàng 到 dào 混 hùn 成 chéng , , 又 yòu 非 fēi 湘 xiāng 瑟 sè 与 yǔ 秦 qín 筝 zhēng 。 。
秋 qiū 来 lái 独 dú 坐 zuò 水 shuǐ 边 biān 石 shí , , 古 gǔ 往 wǎng 谁 shéi 知 zhī 弦 xián 上 shǎng 声 shēng 。 。
易 yì 度 dù 寸 cùn 心 xīn 闲 xián 有 yǒu 味 wèi , , 难 nán 谐 xié 群 qún 耳 ěr 淡 dàn 无 wú 情 qíng 。 。
夕 xī 阳 yáng 回 huí 首 shǒu 山 shān 犹 yóu 好 hǎo , , 更 gèng 起 qǐ 松 sōng 风 fēng 一 yī 段 duàn 清 qīng 。 。
听隐士琴。宋代。黄裳。心手相忘到混成,又非湘瑟与秦筝。 秋来独坐水边石,古往谁知弦上声。 易度寸心闲有味,难谐群耳淡无情。 夕阳回首山犹好,更起松风一段清。