冬 dōng 后 hòu 其 qí 四 sì - - 黄 huáng 裳 cháng
方 fāng 酝 yùn 新 xīn 寒 hán 晦 huì 又 yòu 明 míng , , 岁 suì 华 huá 无 wú 几 jǐ 壮 zhuàng 心 xīn 惊 jīng 。 。
吹 chuī 斜 xié 雁 yàn 字 zì 霜 shuāng 风 fēng 劲 jìn , , 忽 hū 送 sòng 行 xíng 人 rén 一 yī 两 liǎng 声 shēng 。 。
冬后 其四。宋代。黄裳。方酝新寒晦又明,岁华无几壮心惊。 吹斜雁字霜风劲,忽送行人一两声。