和 hé 人 rén 春 chūn 暮 mù 书 shū 事 shì 寄 jì 崔 cuī 秀 xiù 才 cái - - 韦 wéi 庄 zhuāng
半 bàn 掩 yǎn 朱 zhū 门 mén 白 bái 日 rì 长 zhǎng , , 晚 wǎn 风 fēng 轻 qīng 堕 duò 落 luò 梅 méi 妆 zhuāng 。 。
不 bù 知 zhī 芳 fāng 草 cǎo 情 qíng 何 hé 限 xiàn , , 只 zhǐ 怪 guài 游 yóu 人 rén 思 sī 易 yì 伤 shāng 。 。
才 cái 见 jiàn 早 zǎo 春 chūn 莺 yīng 出 chū 谷 gǔ , , 已 yǐ 惊 jīng 新 xīn 夏 xià 燕 yàn 巢 cháo 梁 liáng 。 。
相 xiāng 逢 féng 只 zhǐ 赖 lài 如 rú 渑 miǎn 酒 jiǔ , , 一 yī 曲 qǔ 狂 kuáng 歌 gē 入 rù 醉 zuì 乡 xiāng 。 。
和人春暮书事寄崔秀才。唐代。韦庄。半掩朱门白日长,晚风轻堕落梅妆。 不知芳草情何限,只怪游人思易伤。 才见早春莺出谷,已惊新夏燕巢梁。 相逢只赖如渑酒,一曲狂歌入醉乡。