春 chūn 雨 yǔ 亭 tíng - - 王 wáng 翰 hàn
仪 yí 封 fēng 教 jiào 官 guān 亭 tíng 子 zi 好 hǎo , , 春 chūn 雨 yǔ 题 tí 名 míng 意 yì 更 gēng 深 shēn 。 。
云 yún 起 qǐ 远 yuǎn 山 shān 凝 níng 望 wàng 眼 yǎn , , 雨 yǔ 鸣 míng 孤 gū 枕 zhěn 又 yòu 惊 jīng 心 xīn 。 。
纷 fēn 纷 fēn 草 cǎo 木 mù 生 shēng 还 huán 足 zú , , 忽 hū 忽 hū 光 guāng 阴 yīn 老 lǎo 易 yì 侵 qīn 。 。
不 bù 为 wéi 东 dōng 皋 gāo 农 nóng 事 shì 喜 xǐ , , 一 yī 犁 lí 端 duān 直 zhí 万 wàn 黄 huáng 金 jīn 。 。
春雨亭。元代。王翰。仪封教官亭子好,春雨题名意更深。 云起远山凝望眼,雨鸣孤枕又惊心。 纷纷草木生还足,忽忽光阴老易侵。 不为东皋农事喜,一犁端直万黄金。