中 zhōng 秋 qiū 和 hé 赵 zhào 孟 mèng 弘 hóng 二 èr 首 shǒu 其 qí 一 yī - - 王 wáng 翰 hàn
广 guǎng 寒 hán 深 shēn 处 chù 有 yǒu 仙 xiān 家 jiā , , 跨 kuà 出 chū 秋 qiū 空 kòng 白 bái 玉 yù 蟆 má 。 。
颢 hào 气 qì 挟 xié 寒 hán 成 chéng 露 lù 颗 kē , , 轻 qīng 风 fēng 拂 fú 曙 shǔ 结 jié 霜 shuāng 华 huá 。 。
冰 bīng 盘 pán 出 chū 海 hǎi 无 wú 纤 xiān 翳 yì , , 宝 bǎo 鉴 jiàn 当 dāng 空 kōng 绝 jué 点 diǎn 瑕 xiá 。 。
拟 nǐ 向 xiàng 清 qīng 虚 xū 瞻 zhān 兔 tù 魄 pò , , 不 bù 堪 kān 老 lǎo 眼 yǎn 欲 yù 生 shēng 花 huā 。 。
中秋和赵孟弘二首 其一。元代。王翰。广寒深处有仙家,跨出秋空白玉蟆。 颢气挟寒成露颗,轻风拂曙结霜华。 冰盘出海无纤翳,宝鉴当空绝点瑕。 拟向清虚瞻兔魄,不堪老眼欲生花。