仲 zhòng 春 chūn 苦 kǔ 雪 xuě - - 徐 xú 孜 zī
旅 lǚ 邸 dǐ 寥 liáo 寥 liáo 鬓 bìn 易 yì 华 huá , , 东 dōng 风 fēng 吹 chuī 雪 xuě 妒 dù 贫 pín 家 jiā 。 。
堆 duī 成 chéng 尘 chén 世 shì 人 rén 间 jiān 玉 yù , , 落 luò 尽 jǐn 琼 qióng 林 lín 天 tiān 上 shàng 花 huā 。 。
愁 chóu 况 kuàng 每 měi 因 yīn 诗 shī 兴 xìng 减 jiǎn , , 寒 hán 威 wēi 偏 piān 向 xiàng 客 kè 情 qíng 加 jiā 。 。
那 nà 堪 kān 雪 xuě 后 hòu 还 hái 飞 fēi 雨 yǔ , , 何 hé 日 rì 开 kāi 晴 qíng 验 yàn 晚 wǎn 霞 xiá 。 。
仲春苦雪。元代。徐孜。旅邸寥寥鬓易华,东风吹雪妒贫家。 堆成尘世人间玉,落尽琼林天上花。 愁况每因诗兴减,寒威偏向客情加。 那堪雪后还飞雨,何日开晴验晚霞。