题 tí 梅 méi 竹 zhú 双 shuāng 清 qīng - - 力 lì 金 jīn
孤 gū 山 shān 不 bú 见 jiàn 林 lín 君 jūn 复 fù , , 借 jiè 宅 zhái 空 kōng 怀 huái 王 wáng 子 zǐ 猷 yóu 。 。
爱 ài 尔 ěr 双 shuāng 清 qīng 须 xū 赋 fù 咏 yǒng , , 令 lìng 人 rén 千 qiān 古 gǔ 想 xiǎng 风 fēng 流 liú 。 。
缟 gǎo 衣 yī 春 chūn 梦 mèng 三 sān 更 gēng 月 yuè , , 翠 cuì 葆 bǎo 凉 liáng 声 shēng 几 jǐ 度 dù 秋 qiū 。 。
莫 mò 把 bǎ 琅 láng 玕 gān 制 zhì 成 chéng 笛 dí , , 虚 xū 心 xīn 应 yīng 为 wèi 落 luò 花 huā 愁 chóu 。 。
题梅竹双清。明代。力金。孤山不见林君复,借宅空怀王子猷。 爱尔双清须赋咏,令人千古想风流。 缟衣春梦三更月,翠葆凉声几度秋。 莫把琅玕制成笛,虚心应为落花愁。