镆 mò 铘 yé 山 shān - - 江 jiāng 诗 shī
宝 bǎo 剑 jiàn 当 dāng 年 nián 已 yǐ 化 huà 龙 lóng , , 青 qīng 山 shān 留 liú 得 dé 削 xuē 芙 fú 蓉 róng 。 。
润 rùn 涵 hán 海 hǎi 气 qì 时 shí 云 yún 雨 yǔ , , 突 tū 起 qǐ 峰 fēng 峦 luán 逼 bī 太 tài 空 kōng 。 。
南 nán 峙 zhì 亦 yì 为 wèi 天 tiān 子 zǐ 锷 è , , 东 dōng 来 lái 宜 yí 匹 pǐ 丈 zhàng 人 rén 峰 fēng 。 。
要 yào 知 zhī 此 cǐ 地 dì 生 shēng 豪 háo 杰 jié , , 尽 jìn 是 shì 英 yīng 灵 líng 气 qì 所 suǒ 钟 zhōng 。 。
镆铘山。明代。江诗。宝剑当年已化龙,青山留得削芙蓉。 润涵海气时云雨,突起峰峦逼太空。 南峙亦为天子锷,东来宜匹丈人峰。 要知此地生豪杰,尽是英灵气所钟。