讲 jiǎng 堂 táng 寺 sì - - 何 hé 迁 qiān
长 cháng 日 rì 招 zhāo 寻 xún 病 bìng 不 bù 休 xiū , , 美 měi 人 rén 遗 yí 我 wǒ 思 sī 悠 yōu 悠 yōu 。 。
佛 fú 香 xiāng 出 chū 径 jìng 夜 yè 开 kāi 阁 gé , , 仙 xiān 笛 dí 过 guò 林 lín 秋 qiū 满 mǎn 楼 lóu 。 。
双 shuāng 牖 yǒu 故 gù 悬 xuán 天 tiān 地 dì 画 huà , , 孤 gū 琴 qín 欲 yù 尽 jǐn 古 gǔ 今 jīn 愁 chóu 。 。
却 què 怜 lián 野 yě 寺 sì 论 lùn 心 xīn 好 hǎo , , 为 wèi 道 dào 城 chéng 隅 yú 聊 liáo 可 kě 留 liú 。 。
讲堂寺。明代。何迁。长日招寻病不休,美人遗我思悠悠。 佛香出径夜开阁,仙笛过林秋满楼。 双牖故悬天地画,孤琴欲尽古今愁。 却怜野寺论心好,为道城隅聊可留。