梅 méi 山 shān 春 chūn 晚 wǎn - - 吴 wú 宣 xuān
迤 yǐ 逦 lǐ 苍 cāng 苍 cāng 曙 shǔ 色 sè 开 kāi , , 东 dōng 风 fēng 渺 miǎo 见 jiàn 白 bái 云 yún 隈 wēi 。 。
寒 hán 封 fēng 老 lǎo 树 shù 千 qiān 年 nián 话 huà , , 春 chūn 逐 zhú 孤 gū 根 gēn 一 yī 夜 yè 回 huí 。 。
村 cūn 远 yuǎn 荒 huāng 鸡 jī 鸣 míng 寂 jì 历 lì , , 道 dào 迟 chí 行 xíng 客 kè 意 yì 徘 pái 徊 huái 。 。
多 duō 情 qíng 岁 suì 晚 wǎn 空 kōng 相 xiāng 忆 yì , , 欲 yù 赋 fù 惭 cán 非 fēi 杜 dù 甫 fǔ 才 cái 。 。
梅山春晚。明代。吴宣。迤逦苍苍曙色开,东风渺见白云隈。 寒封老树千年话,春逐孤根一夜回。 村远荒鸡鸣寂历,道迟行客意徘徊。 多情岁晚空相忆,欲赋惭非杜甫才。