登 dēng 太 tài 和 hé 山 shān 次 cì 韵 yùn - - 李 lǐ 宗 zōng 木 mù
七 qī 十 shí 二 èr 峰 fēng 宿 sù 雨 yǔ 晴 qíng , , 诸 zhū 宫 gōng 罗 luó 列 liè 蕊 ruǐ 珠 zhū 明 míng 。 。
乾 qián 坤 kūn 新 xīn 幻 huàn 蓬 péng 壶 hú 影 yǐng , , 霄 xiāo 汉 hàn 时 shí 传 chuán 钟 zhōng 鼓 gǔ 声 shēng 。 。
漱 shù 石 shí 泉 quán 从 cóng 云 yún 里 lǐ 听 tīng , , 振 zhèn 衣 yī 身 shēn 在 zài 斗 dòu 边 biān 行 xíng 。 。
奇 qí 游 yóu 到 dào 此 cǐ 翻 fān 成 chéng 愧 kuì , , 何 hé 用 yòng 浮 fú 名 míng 绊 bàn 此 cǐ 生 shēng 。 。
登太和山次韵。明代。李宗木。七十二峰宿雨晴,诸宫罗列蕊珠明。 乾坤新幻蓬壶影,霄汉时传钟鼓声。 漱石泉从云里听,振衣身在斗边行。 奇游到此翻成愧,何用浮名绊此生。