拟 nǐ 李 lǐ 白 bái 古 gǔ 风 fēng 其 qí 七 qī - - 李 lǐ 坚 jiān ( ( 贞 zhēn 夫 fū ) )
习 xí 巧 qiǎo 每 měi 多 duō 拙 zhuō , , 大 dà 黠 xiá 还 hái 成 chéng 痴 chī 。 。
君 jūn 看 kàn 浊 zhuó 世 shì 中 zhōng , , 汨 mì 没 méi 畴 chóu 能 néng 知 zhī 。 。
籯 yíng 金 jīn 计 jì 来 lái 胤 yìn , , 恨 hèn 不 bù 丘 qiū 山 shān 巍 wēi 。 。
有 yǒu 生 shēng 不 bù 朽 xiǔ 图 tú , , 及 jí 时 shí 忽 hū 竞 jìng 持 chí 。 。
形 xíng 声 shēng 一 yī 朝 zhāo 谢 xiè , , 草 cǎo 莽 mǎng 甘 gān 沦 lún 夷 yí 。 。
拟李白古风 其七。明代。李坚(贞夫)。习巧每多拙,大黠还成痴。 君看浊世中,汨没畴能知。 籯金计来胤,恨不丘山巍。 有生不朽图,及时忽竞持。 形声一朝谢,草莽甘沦夷。