钓 diào 翁 wēng - - 秦 qín 韬 tāo 玉 yù
一 yī 竿 gān 青 qīng 竹 zhú 老 lǎo 江 jiāng 隈 wēi , , 荷 hé 叶 yè 衣 yī 裳 shang 可 kě 自 zì 裁 cái 。 。
潭 tán 定 dìng 静 jìng 悬 xuán 丝 sī 影 yǐng 直 zhí , , 风 fēng 高 gāo 斜 xié 飐 zhǎn 浪 làng 纹 wén 开 kāi 。 。
朝 cháo 携 xié 轻 qīng 棹 zhào 穿 chuān 云 yún 去 qù , , 暮 mù 背 bèi 寒 hán 塘 táng 戴 dài 月 yuè 回 huí 。 。
世 shì 上 shàng 无 wú 穷 qióng 崄 xiǎn 巇 xī 事 shì , , 算 suàn 应 yīng 难 nán 入 rù 钓 diào 船 chuán 来 lái 。 。
钓翁。唐代。秦韬玉。一竿青竹老江隈,荷叶衣裳可自裁。 潭定静悬丝影直,风高斜飐浪纹开。 朝携轻棹穿云去,暮背寒塘戴月回。 世上无穷崄巇事,算应难入钓船来。