首 shǒu 言 yán 春 chūn 怀 huái - - 林 lín 文 wén 俊 jùn
禁 jìn 城 chéng 残 cán 雪 xuě 未 wèi 全 quán 消 xiāo , , 又 yòu 见 jiàn 春 chūn 归 guī 到 dào 柳 liǔ 条 tiáo 。 。
乡 xiāng 国 guó 忽 hū 惊 jīng 魂 hún 梦 mèng 断 duàn , , 风 fēng 尘 chén 暗 àn 遣 qiǎn 鬓 bìn 毛 máo 凋 diāo 。 。
一 yī 尊 zūn 得 dé 醉 zuì 聊 liáo 开 kāi 口 kǒu , , 五 wǔ 斗 dǒu 虽 suī 贫 pín 耻 chǐ 折 zhé 腰 yāo 。 。
自 zì 爱 ài 木 mù 兰 lán 好 hǎo 烟 yān 水 shuǐ , , 赋 fù 归 guī 不 bù 用 yòng 小 xiǎo 山 shān 招 zhāo 。 。
首言春怀。明代。林文俊。禁城残雪未全消,又见春归到柳条。 乡国忽惊魂梦断,风尘暗遣鬓毛凋。 一尊得醉聊开口,五斗虽贫耻折腰。 自爱木兰好烟水,赋归不用小山招。