玉 yù 峰 fēng 塔 tǎ 下 xià 别 bié 天 tiān 如 rú - - 孙 sūn 淳 chún
经 jīng 过 guò 便 biàn 听 tīng 塔 tǎ 铃 líng 声 shēng , , 谁 shuí 解 jiě 消 xiāo 魂 hún 此 cǐ 日 rì 情 qíng 。 。
客 kè 为 wèi 谭 tán 深 shēn 催 cuī 别 bié 暮 mù , , 船 chuán 随 suí 潮 cháo 便 biàn 报 bào 帆 fān 轻 qīng 。 。
偶 ǒu 因 yīn 怀 huái 友 yǒu 重 zhòng 凭 píng 槛 kǎn , , 悔 huǐ 不 bù 看 kàn 山 shān 再 zài 入 rù 城 chéng 。 。
二 èr 十 shí 馀 yú 年 nián 芳 fāng 草 cǎo 寺 sì , , 隔 gé 查 chá 相 xiāng 望 wàng 水 shuǐ 盈 yíng 盈 yíng 。 。
玉峰塔下别天如。明代。孙淳。经过便听塔铃声,谁解消魂此日情。 客为谭深催别暮,船随潮便报帆轻。 偶因怀友重凭槛,悔不看山再入城。 二十馀年芳草寺,隔查相望水盈盈。