春 chūn 日 rì 写 xiě 意 yì 五 wǔ 首 shǒu 其 qí 五 wǔ - - 华 huá 宗 zōng 康 kāng
千 qiān 红 hóng 万 wàn 紫 zǐ 闹 nào 芬 fēn 芳 fāng , , 老 lǎo 去 qù 空 kōng 惭 cán 两 liǎng 鬓 bìn 霜 shuāng 。 。
溪 xī 上 shàng 差 chà 差 chà 添 tiān 鸭 yā 绿 lǜ , , 柳 liǔ 梢 shāo 袅 niǎo 袅 niǎo 变 biàn 鹅 é 黄 huáng 。 。
蜂 fēng 愁 chóu 蝶 dié 困 kùn 春 chūn 将 jiāng 老 lǎo , , 燕 yàn 语 yǔ 莺 yīng 啼 tí 日 rì 渐 jiàn 长 zhǎng 。 。
静 jìng 坐 zuò 湖 hú 乡 xiāng 最 zuì 深 shēn 处 chù , , 时 shí 人 rén 不 bù 识 shí 赋 fù 诗 shī 忙 máng 。 。
春日写意五首 其五。明代。华宗康。千红万紫闹芬芳,老去空惭两鬓霜。 溪上差差添鸭绿,柳梢袅袅变鹅黄。 蜂愁蝶困春将老,燕语莺啼日渐长。 静坐湖乡最深处,时人不识赋诗忙。