登 dēng 百 bǎi 丈 zhàng 峰 fēng 二 èr 首 shǒu - - 高 gāo 适 shì
朝 cháo 登 dēng 百 bǎi 丈 zhàng 峰 fēng , , 遥 yáo 望 wàng 燕 yàn 支 zhī 道 dào 。 。
汉 hàn 垒 lěi 青 qīng 冥 míng 间 jiān , , 胡 hú 天 tiān 白 bái 如 rú 扫 sǎo 。 。
忆 yì 昔 xī 霍 huò 将 jiāng 军 jūn , , 连 lián 年 nián 此 cǐ 征 zhēng 讨 tǎo 。 。
匈 xiōng 奴 nú 终 zhōng 不 bù 灭 miè , , 寒 hán 山 shān 徒 tú 草 cǎo 草 cǎo 。 。
唯 wéi 见 jiàn 鸿 hóng 雁 yàn 飞 fēi , , 令 lìng 人 rén 伤 shāng 怀 huái 抱 bào 。 。
登百丈峰二首。唐代。高适。朝登百丈峰,遥望燕支道。 汉垒青冥间,胡天白如扫。 忆昔霍将军,连年此征讨。 匈奴终不灭,寒山徒草草。 唯见鸿雁飞,令人伤怀抱。