咏 yǒng 马 mǎ 鞭 biān - - 高 gāo 适 shì
龙 lóng 竹 zhú 养 yǎng 根 gēn 凡 fán 几 jǐ 年 nián , , 工 gōng 人 rén 截 jié 之 zhī 为 wèi 长 zhǎng 鞭 biān 。 。
一 yī 节 jié 一 yī 目 mù 皆 jiē 天 tiān 然 rán , , 珠 zhū 重 chóng 重 chóng , , 星 xīng 连 lián 连 lián 。 。
绕 rào 指 zhǐ 柔 róu , , 纯 chún 金 jīn 坚 jiān , , 绳 shéng 不 bù 直 zhí , , 规 guī 不 bù 圆 yuán 。 。
把 bǎ 向 xiàng 空 kōng 中 zhōng 捎 shāo 一 yī 声 shēng , , 良 liáng 马 mǎ 有 yǒu 心 xīn 日 rì 驰 chí 千 qiān 。 。
咏马鞭。唐代。高适。龙竹养根凡几年,工人截之为长鞭。 一节一目皆天然,珠重重,星连连。 绕指柔,纯金坚,绳不直,规不圆。 把向空中捎一声,良马有心日驰千。