冬 dōng 夜 yè 读 dú 书 shū 闻 wén 鸡 jī - - 冯 féng 应 yīng 奎 kuí
潦 liáo 倒 dǎo 无 wú 能 néng 愧 kuì 此 cǐ 生 shēng , , 读 dú 书 shū 翻 fān 觉 jué 负 fù 农 nóng 耕 gēng 。 。
山 shān 家 jiā 酒 jiǔ 熟 shú 聊 liáo 三 sān 杓 biāo , , 野 yě 店 diàn 鸡 jī 醒 xǐng 肯 kěn 再 zài 鸣 míng 。 。
童 tóng 子 zǐ 得 de 时 shí 争 zhēng 射 shè 利 lì , , 老 lǎo 夫 fū 失 shī 意 yì 浪 làng 成 chéng 名 míng 。 。
试 shì 看 kàn 荒 huāng 冢 zhǒng 繁 fán 华 huá 尽 jǐn , , 衰 shuāi 草 cǎo 寒 hán 烟 yān 亦 yì 可 kě 惊 jīng 。 。
冬夜读书闻鸡。明代。冯应奎。潦倒无能愧此生,读书翻觉负农耕。 山家酒熟聊三杓,野店鸡醒肯再鸣。 童子得时争射利,老夫失意浪成名。 试看荒冢繁华尽,衰草寒烟亦可惊。