登 dēng 留 liú 台 tái 山 shān - - 黄 huáng 镐 gǎo
病 bìng 起 qǐ 诗 shī 魔 mó 酷 kù 爱 ài 山 shān , , 一 yī 登 dēng 山 shān 路 lù 便 biàn 开 kāi 颜 yán 。 。
残 cán 红 hóng 满 mǎn 地 dì 春 chūn 将 jiāng 老 lǎo , , 新 xīn 绿 lǜ 当 dāng 阶 jiē 意 yì 自 zì 闲 xián 。 。
醉 zuì 后 hòu 恍 huǎng 疑 yí 尘 chén 世 shì 小 xiǎo , , 年 nián 来 lái 弥 mí 觉 jué 宦 huàn 途 tú 艰 jiān 。 。
回 huí 头 tóu 忽 hū 动 dòng 乡 xiāng 关 guān 思 sī , , 飞 fēi 鸟 niǎo 长 cháng 空 kōng 未 wèi 得 dé 还 hái 。 。
登留台山。明代。黄镐。病起诗魔酷爱山,一登山路便开颜。 残红满地春将老,新绿当阶意自闲。 醉后恍疑尘世小,年来弥觉宦途艰。 回头忽动乡关思,飞鸟长空未得还。