和 hé 程 chéng 续 xù 古 gǔ 秋 qiū 日 rì 见 jiàn 过 guò 兼 jiān 次 cì 韵 yùn - - 释 shì 宗 zōng 泐 lè
上 shàng 方 fāng 高 gāo 处 chù 古 gǔ 禅 chán 关 guān , , 一 yī 曲 qǔ 清 qīng 溪 xī 万 wàn 叠 dié 山 shān 。 。
松 sōng 树 shù 不 bù 嫌 xián 僧 sēng 共 gòng 老 lǎo , , 鞠 jū 花 huā 应 yīng 笑 xiào 客 kè 能 néng 闲 xián 。 。
西 xī 风 fēng 岸 àn 口 kǒu 孤 gū 帆 fān 转 zhuǎn , , 落 luò 日 rì 林 lín 边 biān 独 dú 鸟 niǎo 还 hái 。 。
一 yī 自 zì 兵 bīng 馀 yú 行 xíng 乐 lè 少 shǎo , , 且 qiě 须 xū 今 jīn 日 rì 尽 jìn 欢 huān 颜 yán 。 。
和程续古秋日见过兼次韵。明代。释宗泐。上方高处古禅关,一曲清溪万叠山。 松树不嫌僧共老,鞠花应笑客能闲。 西风岸口孤帆转,落日林边独鸟还。 一自兵馀行乐少,且须今日尽欢颜。