峡 xiá 山 shān 晓 xiǎo 起 qǐ - - 释 shì 大 dà 香 xiāng
隔 gé 林 lín 清 qīng 磬 qìng 渐 jiàn 无 wú 闻 wén , , 已 yǐ 有 yǒu 睛 jīng 晖 huī 映 yìng 瀫 hú 纹 wén 。 。
扫 sǎo 径 jìng 不 bù 妨 fáng 留 liú 鹤 hè 迹 jī , , 开 kāi 门 mén 只 zhǐ 许 xǔ 到 dào 鸥 ōu 群 qún 。 。
寒 hán 峰 fēng 独 dú 透 tòu 千 qiān 层 céng 雪 xuě , , 野 yě 水 shuǐ 双 shuāng 勾 gōu 一 yī 抹 mǒ 云 yún 。 。
手 shǒu 启 qǐ 香 xiāng 函 hán 看 kàn 宿 sù 火 huǒ , , 碧 bì 烟 yān 袅 niǎo 袅 niǎo 古 gǔ 花 huā 文 wén 。 。
峡山晓起。明代。释大香。隔林清磬渐无闻,已有睛晖映瀫纹。 扫径不妨留鹤迹,开门只许到鸥群。 寒峰独透千层雪,野水双勾一抹云。 手启香函看宿火,碧烟袅袅古花文。