净 jìng 土 tǔ 诗 shī - - 觉 jué 澄 chéng
彼 bǐ 无 wú 恶 è 道 dào 绝 jué 闻 wén 名 míng , , 群 qún 籁 lài 都 dōu 为 wèi 念 niàn 佛 fó 声 shēng 。 。
细 xì 溜 liū 通 tōng 渠 qú 调 diào 锦 jǐn 瑟 sè , , 微 wēi 风 fēng 吹 chuī 树 shù 奏 zòu 瑶 yáo 笙 shēng 。 。
鹤 hè 从 cóng 翡 fěi 翠 cuì 帘 lián 前 qián 下 xià , , 人 rén 在 zài 琉 liú 璃 lí 地 dì 上 shàng 行 xíng 。 。
往 wǎng 往 wǎng 悠 yōu 然 rán 心 xīn 不 bù 乱 luàn , , 琅 láng 琅 láng 天 tiān 乐 lè 自 zì 来 lái 迎 yíng 。 。
净土诗。明代。觉澄。彼无恶道绝闻名,群籁都为念佛声。 细溜通渠调锦瑟,微风吹树奏瑶笙。 鹤从翡翠帘前下,人在琉璃地上行。 往往悠然心不乱,琅琅天乐自来迎。