梅 méi 花 huā 步 bù 放 fàng 翁 wēng 韵 yùn - - 叶 yè 荫 yīn 高 gāo
惹 rě 动 dòng 诗 shī 肠 cháng 与 yǔ 酒 jiǔ 肠 cháng , , 浅 qiǎn 斟 zhēn 低 dī 唱 chàng 赏 shǎng 孤 gū 芳 fāng 。 。
气 qì 薰 xūn 山 shān 酌 zhuó 兰 lán 同 tóng 臭 chòu , , 齿 chǐ 嚼 jué 寒 hán 葩 pā 句 jù 亦 yì 香 xiāng 。 。
也 yě 觉 jué 三 sān 分 fēn 输 shū 雪 xuě 白 bái , , 别 bié 来 lái 一 yī 种 zhǒng 似 shì 檀 tán 黄 huáng 。 。
约 yuē 他 tā 耐 nài 冷 lěng 松 sōng 和 hé 竹 zhú , , 莫 mò 以 yǐ 天 tiān 涯 yá 作 zuò 故 gù 乡 xiāng 。 。
梅花步放翁韵。清代。叶荫高。惹动诗肠与酒肠,浅斟低唱赏孤芳。 气薰山酌兰同臭,齿嚼寒葩句亦香。 也觉三分输雪白,别来一种似檀黄。 约他耐冷松和竹,莫以天涯作故乡。