听 tīng 唐 táng 侃 kǎn 弹 tán 琴 qín - - 弘 hóng 历 lì
虚 xū 堂 táng 赤 chì 夏 xià 清 qīng 风 fēng 生 shēng , , 炎 yán 官 guān 远 yuǎn 徙 xǐ 秋 qiū 爽 shuǎng 凝 níng 。 。
松 sōng 涛 tāo 竹 zhú 籁 lài 禁 jìn 不 bù 语 yǔ , , 惟 wéi 有 yǒu 唐 táng 侃 kǎn 琴 qín 韵 yùn 锵 qiāng 锵 qiāng 鸣 míng 。 。
愧 kuì 我 wǒ 曾 céng 无 wú 抚 fǔ 琴 qín 指 zhǐ , , 不 bù 解 jiě 琴 qín 音 yīn 会 huì 琴 qín 理 lǐ 。 。
宫 gōng 商 shāng 之 zhī 外 wài 太 tài 古 gǔ 心 xīn , , 成 chéng 连 lián 伯 bó 牙 yá 乃 nǎi 所 suǒ 以 yǐ 。 。
听唐侃弹琴。清代。弘历。虚堂赤夏清风生,炎官远徙秋爽凝。 松涛竹籁禁不语,惟有唐侃琴韵锵锵鸣。 愧我曾无抚琴指,不解琴音会琴理。 宫商之外太古心,成连伯牙乃所以。