登 dēng 杭 háng 霭 ǎi 山 shān - - 夏 xià 之 zhī 璜 huáng
绝 jué 塞 sāi 凭 píng 高 gāo 百 bǎi 感 gǎn 生 shēng , , 秋 qiū 烟 yān 漠 mò 漠 mò 万 wàn 峰 fēng 横 héng 。 。
沙 shā 边 biān 马 mǎ 鬣 liè 悲 bēi 翁 wēng 主 zhǔ , , 陇 lǒng 上 shàng 羊 yáng 群 qún 忆 yì 子 zi 卿 qīng 。 。
青 qīng 海 hǎi 冰 bīng 霜 shuāng 容 róng 易 yì 老 lǎo , , 黑 hēi 山 shān 日 rì 月 yuè 淡 dàn 无 wú 情 qíng 。 。
听 tīng 他 tā 碛 qì 雁 yàn 声 shēng 嘹 liáo 亮 liàng , , 已 yǐ 逐 zhú 西 xī 风 fēng 过 guò 楚 chǔ 城 chéng 。 。
登杭霭山。清代。夏之璜。绝塞凭高百感生,秋烟漠漠万峰横。 沙边马鬣悲翁主,陇上羊群忆子卿。 青海冰霜容易老,黑山日月淡无情。 听他碛雁声嘹亮,已逐西风过楚城。