泊 pō 舟 zhōu 古 gǔ 渡 dù - - 梁 liáng 逸 yì
渡 dù 头 tóu 枫 fēng 叶 yè 正 zhèng 飘 piāo 零 líng , , 驿 yì 外 wài 空 kōng 传 chuán 旧 jiù 有 yǒu 亭 tíng 。 。
两 liǎng 岸 àn 云 yún 封 fēng 千 qiān 嶂 zhàng 白 bái , , 五 wǔ 更 gēng 霜 shuāng 落 luò 一 yī 灯 dēng 青 qīng 。 。
涛 tāo 声 shēng 入 rù 枕 zhěn 愁 chóu 先 xiān 觉 jué , , 寒 hán 气 qì 侵 qīn 人 rén 酒 jiǔ 易 yì 醒 xǐng 。 。
莫 mò 向 xiàng 洞 dòng 庭 tíng 悲 bēi 木 mù 叶 yè , , 恐 kǒng 惊 jīng 瑶 yáo 瑟 sè 怨 yuàn 湘 xiāng 灵 líng 。 。
泊舟古渡。清代。梁逸。渡头枫叶正飘零,驿外空传旧有亭。 两岸云封千嶂白,五更霜落一灯青。 涛声入枕愁先觉,寒气侵人酒易醒。 莫向洞庭悲木叶,恐惊瑶瑟怨湘灵。