五 wǔ 十 shí 自 zì 寿 shòu 集 jí 唐 táng 五 wǔ 十 shí 首 shǒu 其 qí 十 shí 六 liù - - 瞿 qú 士 shì 雅 yǎ
放 fàng 旷 kuàng 优 yōu 游 yóu 兴 xìng 味 wèi 长 zhǎng , , 百 bǎi 年 nián 堪 kān 喜 xǐ 又 yòu 堪 kān 伤 shāng 。 。
情 qíng 多 duō 最 zuì 恨 hèn 花 huā 无 wú 语 yǔ , , 齿 chǐ 折 zhé 仍 réng 夸 kuā 笑 xiào 不 bù 妨 fáng 。 。
老 lǎo 去 qù 诗 shī 篇 piān 浑 hún 漫 màn 兴 xìng , , 一 yī 生 shēng 肝 gān 胆 dǎn 易 yì 开 kāi 张 zhāng 。 。
壮 zhuàng 心 xīn 剖 pōu 出 chū 酬 chóu 知 zhī 己 jǐ , , 纵 zòng 死 sǐ 犹 yóu 闻 wén 侠 xiá 骨 gǔ 香 xiāng 。 。
五十自寿集唐五十首 其十六。清代。瞿士雅。放旷优游兴味长,百年堪喜又堪伤。 情多最恨花无语,齿折仍夸笑不妨。 老去诗篇浑漫兴,一生肝胆易开张。 壮心剖出酬知己,纵死犹闻侠骨香。