出 chū 塞 sài · · 春 chūn 寒 hán 有 yǒu 感 gǎn - - 辛 xīn 弃 qì 疾 jí
莺 yīng 未 wèi 老 lǎo 。 。 花 huā 谢 xiè 东 dōng 风 fēng 扫 sǎo 。 。 秋 qiū 千 qiān 人 rén 倦 juàn 彩 cǎi 绳 shéng 闲 xián , , 又 yòu 被 bèi 清 qīng 明 míng 过 guò 了 le 。 。
日 rì 长 zhǎng 减 jiǎn 破 pò 夜 yè 长 cháng 眠 mián , , 别 bié 听 tīng 笙 shēng 箫 xiāo 吹 chuī 晓 xiǎo 。 。 锦 jǐn 笺 jiān 封 fēng 与 yǔ 怨 yuàn 春 chūn 诗 shī , , 寄 jì 与 yú 归 guī 云 yún 缥 piāo 缈 miǎo 。 。
出塞 · 春寒有感。宋代。辛弃疾。莺未老。花谢东风扫。秋千人倦彩绳闲,又被清明过了。 日长减破夜长眠,别听笙箫吹晓。锦笺封与怨春诗,寄与归云缥缈。