终 zhōng 南 nán - - 终 zhōng 南 nán 山 shān 翁 wēng
霜 shuāng 鹤 hè 鸣 míng 时 shí 夕 xī 风 fēng 急 jí , , 乱 luàn 鸦 yā 又 yòu 向 xiàng 寒 hán 林 lín 集 jí 。 。
此 cǐ 君 jūn 辍 chuò 棹 zhào 悲 bēi 且 qiě 吟 yín , , 独 dú 对 duì 莲 lián 花 huā 一 yī 峰 fēng 立 lì 。 。
终南。唐代。终南山翁。霜鹤鸣时夕风急,乱鸦又向寒林集。 此君辍棹悲且吟,独对莲花一峰立。