天 tiān 门 mén 谣 yáo · · 次 cì 韵 yùn 贺 hè 方 fāng 回 huí 登 dēng 采 cǎi 石 shí 蛾 é 眉 méi 亭 tíng - - 李 lǐ 之 zhī 仪 yí
天 tiān 堑 qiàn 休 xiū 论 lùn 险 xiǎn 。 。 尽 jǐn 远 yuǎn 目 mù 、 yǔ 与 tiān 天 jù 俱 zhàn 占 shān 。 。 山 shuǐ 水 liǎn 敛 chēng 。 。 称 shuāng 霜 qíng 晴 pī 披 lǎn 览 。 。
正 zhèng 风 fēng 静 jìng 云 yún 闲 xián 、 píng 平 liàn 潋 yàn 滟 xiǎng 。 。 想 jiàn 见 gāo 高 yín 吟 míng 名 bù 不 làn 滥 pín 。 。 频 kòu 扣 kǎn 槛 yǎo 。 。 杳 yǎo 杳 luò 落 shā 、 ōu 沙 shǔ 鸥 diǎn 数 点 。 。
天门谣 · 次韵贺方回登采石蛾眉亭。宋代。李之仪。天堑休论险。尽远目、与天俱占。山水敛。称霜晴披览。 正风静云闲、平潋滟。想见高吟名不滥。频扣槛。杳杳落、沙鸥数点。