调 tiáo 笑 xiào 其 qí 四 sì 美 měi 人 rén 赋 fù - - 毛 máo 滂 pāng
钗 chāi 冷 lěng 。 。 鬓 bìn 云 yún 晚 wǎn 。 。 罗 luó 袖 xiù 拂 fú 人 rén 花 huā 气 qì 暖 nuǎn 。 。 风 fēng 流 liú 公 gōng 子 zǐ 来 lái 应 yīng 远 yuǎn 。 。
半 bàn 倚 yǐ 瑶 yáo 琴 qín 羞 xiū 懒 lǎn 。 。 云 yún 寒 hán 日 rì 暮 mù 天 tiān 微 wēi 霰 sǎn 。 。 无 wú 处 chǔ 不 bù 堪 kān 肠 cháng 断 duàn 。 。
调笑其四美人赋。宋代。毛滂。钗冷。鬓云晚。罗袖拂人花气暖。风流公子来应远。 半倚瑶琴羞懒。云寒日暮天微霰。无处不堪肠断。