杏 xìng 花 huā 天 tiān 其 qí 三 sān - - 史 shǐ 达 dá 祖 zǔ
细 xì 风 fēng 微 wēi 月 yuè 垂 chuí 杨 yáng 院 yuàn 。 。
记 jì 年 nián 少 shào 、 chūn 春 chóu 愁 yì 一 diǎn 点 。 。
栖 qī 莺 yīng 未 wèi 觉 jué 花 huā 梢 shāo 颤 chàn 。 。
踏 tà 损 sǔn 残 cán 红 hóng 几 jǐ 片 piàn 。 。
长 cháng 安 ān 共 gòng 、 rì 日 biān 边 jìn 近 yuǎn 远 。 。
况 kuàng 老 lǎo 去 qù , , 芳 fāng 情 qíng 渐 jiàn 减 jiǎn 。 。
屏 píng 山 shān 几 jǐ 夜 yè 春 chūn 寒 hán 浅 qiǎn 。 。
却 què 将 jiāng 因 yīn 而 ér 梦 mèng 见 jiàn 。 。
杏花天 其三。宋代。史达祖。细风微月垂杨院。 记年少、春愁一点。 栖莺未觉花梢颤。 踏损残红几片。 长安共、日边近远。 况老去,芳情渐减。 屏山几夜春寒浅。 却将因而梦见。