暮 mù 冬 dōng 书 shū 怀 huái 呈 chéng 友 yǒu 人 rén - - 喻 yù 凫 fú
空 kōng 为 wèi 梁 liáng 甫 fǔ 吟 yín , , 谁 shuí 竟 jìng 是 shì 知 zhī 音 yīn 。 。
风 fēng 雪 xuě 生 shēng 寒 hán 夜 yè , , 乡 xiāng 园 yuán 来 lái 旧 jiù 心 xīn 。 。
沧 cāng 江 jiāng 孤 gū 棹 zhào 迥 jiǒng , , 白 bái 阁 gé 一 yī 钟 zhōng 深 shēn 。 。
君 jūn 子 zǐ 久 jiǔ 忘 wàng 我 wǒ , , 此 cǐ 怀 huái 甘 gān 自 zì 沉 chén 。 。
暮冬书怀呈友人。唐代。喻凫。空为梁甫吟,谁竟是知音。 风雪生寒夜,乡园来旧心。 沧江孤棹迥,白阁一钟深。 君子久忘我,此怀甘自沉。