宿 sù 白 bái 盖 gài 峰 fēng 寺 sì 寄 jì 僧 sēng - - 温 wēn 庭 tíng 筠 yún
山 shān 房 fáng 霜 shuāng 气 qì 晴 qíng , , 一 yī 宿 xiǔ 遂 suì 平 píng 生 shēng 。 。
閤 gé 上 shàng 见 jiàn 林 lín 影 yǐng , , 月 yuè 中 zhōng 闻 wén 涧 jiàn 声 shēng 。 。
佛 fó 灯 dēng 销 xiāo 永 yǒng 夜 yè , , 僧 sēng 磬 qìng 彻 chè 寒 hán 更 gèng 。 。
不 bù 学 xué 何 hé 居 jū 士 shì , , 焚 fén 香 xiāng 为 wèi 宦 huàn 情 qíng 。 。
宿白盖峰寺寄僧。唐代。温庭筠。山房霜气晴,一宿遂平生。 閤上见林影,月中闻涧声。 佛灯销永夜,僧磬彻寒更。 不学何居士,焚香为宦情。