临 lín 江 jiāng 仙 xiān · · 其 qí 二 èr - - 程 chéng 垓 gāi
浓 nóng 绿 lǜ 锁 suǒ 窗 chuāng 闲 xián 院 yuàn 静 jìng , , 照 zhào 人 rén 明 míng 月 yuè 团 tuán 团 tuán 。 。 夜 yè 长 zhǎng 幽 yōu 梦 mèng 见 jiàn 伊 yī 难 nán 。 。 瘦 shòu 从 cóng 香 xiāng 脸 liǎn 薄 báo , , 愁 chóu 到 dào 翠 cuì 眉 méi 残 cán 。 。
只 zhī 道 dào 花 huā 时 shí 容 róng 易 yì 见 jiàn , , 如 rú 今 jīn 花 huā 尽 jǐn 春 chūn 阑 lán 。 。 画 huà 楼 lóu 依 yī 旧 jiù 五 wǔ 更 gēng 寒 hán 。 。 可 kě 怜 lián 红 hóng 绣 xiù 被 bèi , , 空 kōng 记 jì 合 hé 时 shí 欢 huān 。 。
临江仙 · 其二。宋代。程垓。浓绿锁窗闲院静,照人明月团团。夜长幽梦见伊难。瘦从香脸薄,愁到翠眉残。 只道花时容易见,如今花尽春阑。画楼依旧五更寒。可怜红绣被,空记合时欢。