牡 mǔ 丹 dān 二 èr 首 shǒu 其 qí 二 èr - - 温 wēn 庭 tíng 筠 yún
水 shuǐ 漾 yàng 晴 qíng 红 hóng 压 yā 叠 dié 波 bō , , 晓 xiǎo 来 lái 金 jīn 粉 fěn 覆 fù 庭 tíng 莎 shā 。 。
裁 cái 成 chéng 艳 yàn 思 sī 偏 piān 应 yīng 巧 qiǎo , , 分 fēn 得 de 春 chūn 光 guāng 最 zuì 数 shù 多 duō 。 。
欲 yù 绽 zhàn 似 shì 含 hán 双 shuāng 靥 yè 笑 xiào , , 正 zhèng 繁 fán 疑 yí 有 yǒu 一 yī 声 shēng 歌 gē 。 。
华 huá 堂 táng 客 kè 散 sàn 帘 lián 垂 chuí 地 dì , , 想 xiǎng 凭 píng 阑 lán 干 gān 敛 liǎn 翠 cuì 蛾 é 。 。
牡丹二首其二。唐代。温庭筠。水漾晴红压叠波,晓来金粉覆庭莎。 裁成艳思偏应巧,分得春光最数多。 欲绽似含双靥笑,正繁疑有一声歌。 华堂客散帘垂地,想凭阑干敛翠蛾。