反 fǎn 生 shēng 桃 táo 花 huā 发 fā 因 yīn 题 tí - - 温 wēn 庭 tíng 筠 yún
疾 jí 眼 yǎn 逢 féng 春 chūn 四 sì 壁 bì 空 kōng , , 夜 yè 来 lái 山 shān 雪 xuě 破 pò 东 dōng 风 fēng 。 。
未 wèi 知 zhī 王 wáng 母 mǔ 千 qiān 年 nián 熟 shú , , 且 qiě 共 gòng 刘 liú 郎 láng 一 yī 笑 xiào 同 tóng 。 。
已 yǐ 落 luò 又 yòu 开 kāi 横 héng 晚 wǎn 翠 cuì , , 似 shì 无 wú 如 rú 有 yǒu 带 dài 朝 cháo 红 hóng 。 。
僧 sēng 虔 qián 蜡 là 炬 jù 高 gāo 三 sān 尺 chǐ , , 莫 mò 惜 xī 连 lián 宵 xiāo 照 zhào 露 lù 丛 cóng 。 。
反生桃花发因题。唐代。温庭筠。疾眼逢春四壁空,夜来山雪破东风。 未知王母千年熟,且共刘郎一笑同。 已落又开横晚翠,似无如有带朝红。 僧虔蜡炬高三尺,莫惜连宵照露丛。