春 chūn 晴 qíng - - 方 fāng 回 huí
饕 tāo 风 fēng 虐 nüè 雪 xuě 到 dào 家 jiā 林 lín , , 才 cái 喜 xǐ 春 chūn 晴 qíng 春 chūn 已 yǐ 深 shēn 。 。
花 huā 片 piàn 纷 fēn 纷 fēn 飞 fēi 蝶 dié 乱 luàn , , 树 shù 阴 yīn 渐 jiàn 渐 jiàn 早 zǎo 蝉 chán 吟 yín 。 。
贫 pín 宁 níng 不 bù 仕 shì 元 yuán 知 zhī 命 mìng , , 老 lǎo 尚 shàng 能 néng 诗 shī 懒 lǎn 用 yòng 心 xīn 。 。
忽 hū 喜 xǐ 客 kè 来 lái 对 duì 棋 qí 局 jú , , 旋 xuán 沽 gū 村 cūn 酒 jiǔ 与 yǔ 同 tóng 斟 zhēn 。 。
春晴。元代。方回。饕风虐雪到家林,才喜春晴春已深。 花片纷纷飞蝶乱,树阴渐渐早蝉吟。 贫宁不仕元知命,老尚能诗懒用心。 忽喜客来对棋局,旋沽村酒与同斟。