行 xíng 汉 hàn - - 无 wú 可 kě
惊 jīng 风 fēng 山 shān 半 bàn 起 qǐ , , 舟 zhōu 子 zǐ 忽 hū 停 tíng 桡 ráo 。 。
岸 àn 荻 dí 吹 chuī 先 xiān 乱 luàn , , 滩 tān 声 shēng 落 luò 更 gèng 跳 tiào 。 。
听 tīng 松 sōng 今 jīn 欲 yù 暮 mù , , 过 guò 岛 dǎo 或 huò 明 míng 朝 cháo 。 。
若 ruò 尽 jǐn 平 píng 生 shēng 趣 qù , , 东 dōng 浮 fú 看 kàn 石 shí 桥 qiáo 。 。
行汉。唐代。无可。惊风山半起,舟子忽停桡。 岸荻吹先乱,滩声落更跳。 听松今欲暮,过岛或明朝。 若尽平生趣,东浮看石桥。